Thứ Bảy, 4 tháng 3, 2017

MTLPPTTNVPD Chương 2

Một trăm loại phương pháp tẩy trắng nhân vật phản diện


Chương 2



Trong sơn động không được lớn lắm, ánh sáng mỏng manh không ngừng lay động.

Thiếu niên thân hình đơn bạc nằm trên đất, hai mắt nhắm nghiền, trên trán che đầy mồ hôi. Hai hàng lông mày nhăn lại, khuôn mặt ửng đỏ giống như đang gặp ác mộng, miệng không ngừng nói mê.

Vệ Tử An biết mình đang nằm mơ. Những tiếng khóc la cùng tiếng hét, giống như bị ngăn cách bởi một lớp màn mỏng, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ ràng. Ngọn lửa nóng rực quay cuồng, đem hết thảy mọi thứ cuốn vào, những khuôn mặt quen thuộc vặn vẹo dữ tợn, như ác quỷ hiện lên trên ngọn lửa. Cậu nghĩ muốn la hét, muốn chạy trốn, nhưng hai chân giống như bị dính chặt trên đất, không cách nào cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa kia liếm qua chân, từng chút một bao vây khắp cơ thể.

''Ngoan, đừng sợ.'' Không biết từ chỗ nào truyền đến thanh âm giống như dòng nước, dập tắt ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, tay bị người ôn nhu nắm chặt, nhiệt độ cơ thể của người kia từ chỗ chạm nhau truyền vào trong cơ thể, khó hiểu mà làm cho người ta an lòng, ''Tin tưởng ta, ngươi không có việc gì.''

Vệ Tử An mở choàng mắt, đập vào mắt chính là rêu xanh trên vách tường.

Sửng sốt một lúc lâu, Vệ Tử An mới hồi phục lại tinh thần. Cậu dựa vào vách động chậm rãi ngồi dậy, đau đớn từ vết thương trên người truyền đến làm cho cậu không khỏi phải hít vào một hơi. Cái áo đang được khoác trên người theo động tác của cậu mà trượt xuống, lộ ra thân thể đầy vết thương.

Miệng hai vết thương nghiêm trọng nhất đã được thoa thuốc, còn lại rất nhiều vết thương nhỏ cũng  đã được cẩn thận lau qua, Vệ Tử An ngẩn người, không biết làm sao, trong lòng đột nhiên yên ổn lại. Đem áo khoác lại trên người, Vệ Tử An tựa vào vách động, bắt đầu quan sát xung quanh.

Đây là một sơn động không lớn, có thể chứa được ba đến năm người. Cửa động bị một tảng đá to chặn lại, chỉ để lại một khe hở nhỏ, lộ ra ánh sáng ở bên ngoài. Trên tảng đá có rất nhiều dây leo màu xanh, cành lá xum xuê, cho dù bên ngoài có người đi qua cũng khó có thể phát hiện sơn động bí mật này -- điểm này,Vệ Tử An rất rõ ràng. Cậu đã trốn trong sơn động này vô số lần, nghe bên ngoài có người muốn làm nhục cậu, nhưng bởi vì không tìm thấy cậu mà tức đến khó thở chửi bới xung quanh.

Mỗi khi Vệ Tử An ủy khuất, hoặc là sau khi bị đánh, cậu đều sẽ trốn trong sơn động này, ở trong bóng tối một mình liếm láp vết thương.

Vệ gia là một thế gia tập võ, tuy đích chi và bàng chi có xảy ra tranh đấu, nhưng nói cho cùng, cuối cùng vẫn dựa vào thiên phú và năng lực để phân cao thấp. Mà Vệ Tử An là con trai trưởng của gia chủ Vệ gia, đã mười ba tuổi mà tâm pháp đơn giản nhất cũng không học được, dĩ nhiên bị coi là sự sỉ nhục của Vệ gia, ngay cả phụ thân của cậu cũng bởi vì việc này mà bị buộc tội, mặc dù không bị tước đi vị trí gia chủ nhưng cũng đem đến cho hắn không biết bao nhiêu là phiền toái. Ban đầu phụ thân còn cho Vệ Tử An một vẻ mặt ôn hòa, cũng dần dần không còn kiên nhẫn, vì thế Vệ Tử An ở Vệ gia càng ngày càng khổ sở.

Làm gì cũng bị quở trách, động một tí là bị đánh, bị đá, số lần ngày một nhiêu, dần dần, Vệ Tử An bị đánh cũng thành thói quen.

Không biết vì sao bây giờ lại nhớ lại những chuyện đó, Vệ Tử An không khỏi thở dài.

Ở giữa sơn động có một ngọn lửa, có thể bởi vì người nhóm lửa không quen mà giống như có thể tùy lúc mà bị dập tắt. Quần áo của Vệ Tử An được treo bên đống lửa, nước còn đang chảy xuống.

Ngay tại lúc Vệ Tử An đang nghĩ ai đã cứu mình, tảng đá ngăn ở cửa động hơi hơi chấn động,bị người chậm rãi dịch ra. Ánh sánh ngoài động chiếu vào, làm cho Vệ Tử An có chút khó chịu mà nheo mắt lại. Bởi vì ngược sáng nên cậu không thấy rõ bộ dáng của người đứng ở cửa động, nhưng nhìn thân hình đối phương thì có lẽ tuổi so với mình cũng không thấp hơn bao nhiêu.

Tựa hồ nhận ra ánh mắt của Vệ Tử An, động tác của người nọ dừng một chút, mở miệng nói, ''Tỉnh?''

Giọng nói có chút khàn, giống như âm thanh nghe được trong mơ.

Nhưng mà, khi Vệ Tử An thấy rõ diện mạo đối phương, lại không khỏi mà mở to hai mắt, trên mặt cũng xuất hiện thần sắc khiếp sợ: ''Vệ Thành Trạch?!'' Cậu mạnh mẽ đứng lên, vết thương trên người bởi vì động tác của cậu mà rách ra, làm cho áo khoác trên người cậu cũng dính một chút máu. Nhưng Vệ Tử An lại giống như không cảm thấy đau đớn, cả người đề phòng nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch -- cậu cũng không có quên, trước khi cậu ngất xỉu,  người này muôn giết chết cậu.

Vệ Thành Trạch dừng bước, ánh mắt nhìn qua vết thương trên người Vệ Tử An, bên môi hiện ra một tia cười lạnh: ''Nếu ta muốn giết ngươi, hiện tại ngươi còn có thể sống sót?'' Nói xong, dường như không kiên nhẫn nói thêm điều gì với Vệ Tử An, đem đồ vật trong tay ném qua cho cậu, sau đó ngồi xuống bên cạnh cửa động. không nói chuyện tiếp.

Theo bản năng tiếp được đồ vật mà Vệ Thành Trạch ném qua, Vệ Tử An cúi đầu nhìn, phát hiện đó là một cái lá đang đựng trái cây, không nhiều lắm nhưng mà cũng rất lộn xộn, hiển nhiên là phí không ít sức lực mới có thể tìm thấy được. Nhìn trái cây trong tay, chân mày Vệ Tử An cau lại, không biết Vệ Thành Trạch có ý gì.

Cậu và Vệ Thành Trạch cũng không thể nói là quen biết, chỉ có mấy lần chạm mặt, đối phương bày ra bộ dáng cao cao tại thượng sai cậu làm này làm kia, giống như làm như vậy có thể làm cho người khác thấy hắn thông minh hơn người.

''Nếu lo lắng ta hạ độc, ngươi có thể không ăn.'' Một lúc lâu mà không nghe thấy động tĩnh, Vệ Thành Trạch lành lùng mà nói một câu. Cau mày nhìn qua hướng hắn, Vệ Tử An không khỏi sửng sốt. Đến bây giờ Vệ Tử An mới phát hiện, trên người Vệ Thành Trạch chỉ mặc một cái áo lót màu trắng còn chưa khô ráo.

Mới vào đầu thu, vào buổi trưa nhiệt độ cao đến mức có thể nướng chính người, nhưng mà ban đêm lại lạnh đến mức làm cho người ta kinh hãi.

Cúi đầu nhìn cái áo đang khoác trên người mình, mày Vệ Tử An còn nhăn chặt hơn. Cậu thả lỏng thân thể đang buộc chặt,cũng học Vệ Thành Trạch dựa vào trên vách động ngồi xuống, do dự nửa ngày, rốt cục vẫn không nhịn được mà mở miệng: ''Ngươi... Vì sao lại biết nơi này?''

Thứ Sáu, 3 tháng 3, 2017

MTLPPTTNVPD Chương 1

Một trăm loại phương pháp tẩy trắng

nhân vật phản diện


Chương 1



Vệ Thành Trạch đứng trước cửa sổ sát đất, có chút lơ đãng mà lắc ly rượu đỏ trong tay, mi mắt khép hờ, vẻ mặt mang chút lười biếng.

Hắn là một nam nhân rất có mị lực, nhưng cũng rất khó tiếp cận, mà bây giờ khóe môi hắn mang theo một ý cười ôn hòa làm cho hắn càng thêm hấp dẫn mê người.

Nhưng người trợ lý vừa mở cửa bước vào không dám liếc về phía hắn nhiều hơn một cái, đem văn kiện trong tay mở ra nói qua một chút, sau đó liền cúi đầu yên tĩnh đứng ở đằng kia, chờ Vệ Thành Trạch trở lại bình thường. Nhưng mà hình như cấp trên đối với vấn đề hắn vừa trình bày không có hứng thú, chỉ đưa mắt nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, mở miệng đầy hứng thú: ''Tiểu Hà, bộ dáng này của ta, có giống như...'' Hắn nhìn màn đêm trên bầu trời của thành phố, dùng ngữ điệu trầm thấp không thay đổi nói: ''Trời lạnh rồi, làm cho Vương thị phá sản đi.''

Khó có được một lần nói đùa, Tiểu Hà vừa định phối hợp cười hai tiếng, liền thấy Vệ Thành Trạch thu liễm nụ cười xoay người lại: ''Vương thị xem như đã bị chúng ta thu, tiếp theo còn nhiều việc khiến tôi phải quan tâm, nên ngươi tự thu xếp đồ đạc rồi rời đi đi.''

Tiểu Hà không dám nhiều lời, vội vàng đồng ý, cất kỹ đồ văn kiện trong tay, cung kính đi ra ngoài.

 Liếc mắt nhìn cánh cửa đã khép lại, Vệ Thành Trạch nhấp một ngụm rượu đỏ trong tay, tao nhã bước tới sô pha bên cạnh rồi ngồi xuống. Hắn hơi híp mắt nhìn cảnh đêm ngoài của sổ, trên môi chậm rãi hiện lên một nụ cười.

Ngay tại hai mươi phút trước, đối thủ lớn nhất của hắn đã từ tầng cao nhất của tòa nhà đối diện nhảy xuống, cũng tuyên bố kết cục của lão già đã từng một tay che trời kia, bây giờ thiên hạ ở A thị đã thuộc về những người trẻ tuổi bọn hắn.

Thực ra hắn cũng không muốn gây ra tai nạn chết người, hơn nữa... Điều này sao có thể trách hắn? Hắn chỉ dùng những thủ đoạn bình thường, ai mà biết năng lực thừa nhận của lão già kia kém như vậy, còn học người trẻ tuổi nhảy lầu, xì.

Đưa tay kéo ca-ra-vat, Vệ Thành Trạch ngửa đầu một hơi uống hết ly rượu đỏ trong ly, sau đó cả người thả lỏng về phía sau, tùy ý dựa vào ghế sô pha mềm mại. Nhưng mà hắn vừa nhắm mắt lại, trong đầu đột ngột vang lên một âm thanh.

【Tích! Đã đi vào bên trong kí chủ...

【Tích! Đang buộc định Hệ thống nhân vật phản diện 5438...


【Tích! Hệ thống 5438 buộc định thành công! Chúc mừng kí chủ thành công sử dụng bổn hệ thống!


Lông mày không tự giác mà hơi nhíu lại. Vệ Thành Trạch bất động thanh sắc quét một vòng quanh phòng, vẫn không phát hiện có cái gì bất thường, hơn nữa âm thanh vừa rồi xác xác thực thực là trực tiếp vang lên trong đầu hắn,


Ảo giác? Hay là khoa học kỹ thuật? Hay là cái gì khác?


Trong nháy mắt trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều suy đoán, rồi lại bị Vệ Thành Trạch nhanh chóng phủ định, không ai có thể động tay động chân trong đầu của hắn, với khoa học kĩ thuật bây giờ thì không thể làm được điều này, nhưng mà hắn cũng không cảm thấy đầu của mình có gì khác thường.


Đứng dậy tắt thiết bị theo dõi trong phòng, Vệ Thành Trạch lần thứ hai ngồi xuống ghế sô pha, trầm mặc một lát mới chậm rãi mở miệng: ''Ngươi...là cái gì vậy?''


Thanh âm vừa rồi lại vang lên, cảm giác giống như máy móc đã không còn mà thay vào đó là thanh âm giống như một thiếu niên hoạt bát.

【Chúc mừng kí chủ trở thành chủ nhân của Hệ thống nhân vật phản diện 5438! 5438 xin hân hạnh phục vụ ngài! Ngài là một nhân vật có các tố chất ưu tú, đồng thời vừa đạt tới điểm giới hạn, thế giới này đã không thể chịu đựng, cho nên... Xuyên qua thôi, kí chủ!

Vệ Thành Trạch dừng một chút rồi mở miệng: ''Đối phương không muốn nói chuyện cùng ngươi, cũng ném một đống phân về phía ngươi.''


Vẻ mặt của hắn không có gì thay đổi, mà ngay cả khi nói ''một đống phân'' vẫn không mất đi vẻ tuấn mĩ nhã nhặn, vô cùng tao nhã.


Thiếu niên hoạt bát bị nghẹn một chút, một lúc sau mới có thể bình thường trở lại, lần này trong giọng nói không khỏi có thêm mấy phần buồn bực.


【Bổn hệ thống thật không có lừa ngươi! Một thế giới chỉ có thể có một nhân vật phản diện cuối cùng, mà nhân vật phản diện cuối cùng của thế giới này là Vương thị đã bị ngươi tiêu diệt rồi, cho nên ngươi là thế thân số phận của hắn đã được định trước là phải xuyên qua rời khỏi thế giới này!


Vệ Thành Trạch híp mắt, hắn đối với thế giới này tuy không có gì vướng bận, nhưng mà sự ngiệp do một tay hắn gắng sức làm ra đều ở đây, như vậy làm sao có thể làm cho hắn có thể nhẹ nhàng rời đi?


Nhìn thấu được suy nghĩ của Vệ Thành Trạch, 5438 nhất thời có chút nóng nảy.


 【Chỉ cần kí chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ thì có thể nhận được phần thưởng tương ứng, những phần thưởng này so với Vệ thị càng tốt hơn!


''Vậy thì sao?'' Biểu tình trên mặt Vệ Thành Trạch lạnh hơn, ''Tôi không muốn, không ai có thể bắt tôi nhận.''


5438: ...Ta không có ý này QAQ


Không để ý đến sự u oán của 5438, trên mặt Vệ Thành Trạch lần thứ hai giương lên nụ cười hoàn mỹ, ''Thỉnh ngươi cút khỏi đầu của ta, cảm ơn.''


5438 cảm thấy, từ trước đến nay nó là hệ thống duy nhất bị kí chủ ghét bỏ như vậy.


_____________________________________________________________


Đau, đau thấu tim gan.

Vệ Thành Trạch mở to mắt, đập vào trong mắt hắn là một bầu trời âm u. Một giọt mưa rơi xuống mũi hắn, mang theo một chút lạnh. Sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba... Rất nhanh, những giọt mưa bụi tinh mịn giăng đầy một mảnh, làm cho cảnh vật xung quanh có phần mờ đi.

Thử cử động ngón tay, nhất thời, một trận đau đớn truyền đến, làm cho Vệ Thành Trạch nhịn không được nhíu mày.

Cánh tay này có thể đã bị thương.

Nhắm mắt lại tích góp một chút khí lực, Vệ Thành Trạch miễn cưỡng sử dụng cánh tay trái còn có thể cử động, chống đỡ thân thể ngồi dậy. Nhưng mà chỉ một động tác đơn giản như vậy lại làm cho hắn mất không ít sức lực, nước từ trán chảy xuống cũng không biết là nước mưa hay là mồ hôi.

Lọt vào tầm mắt là một mảnh hoang vắng, phòng ốc đổ sụp, cây cối nghiêng ngả, nơi nơi đều là dấu vết màu đen do ngọn lửa để lại.

Vòng qua thi thể cháy đen trên đất, Vệ Thành Trạch lắc lắc thân mình đi về phía trước, nước mưa giội rửa trên người, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng biến mất. Dưới chân vấp trúng cái gì đó, Vệ Thành Trạch lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã trên đất. Khó khăn lắm mới có thể ổn định lại cơ thể, Vệ Thành Trạch cúi đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của người đang nằm dưới đất.

Trong nháy mắt, một lượng lớn tin tức xuất hiện trong đầu Vệ Thành Trạch, làm cho hắn hỗn loạn trong nháy mắt, trước tiên phải nói chuyện với 5438, hắn cũng nhớ lại một chút kí ức.

 【Cái kia, cái kia, nếu như làm nhiệm vụ cũng không phải chỉ thưởng một phần thưởng! Nếu như đoạt số phận của nhân vật chính thì ngươi cũng sẽ nhận được một phần! Còn có, còn có! Còn có thể tiếp nhận thân phận khác, cuộc đời khác! So với ở lại thế giới kia tốt hơn rất nhiều! Còn có, cái kia...

'' Đoạt?'' vốn dĩ đối với những gì 5438 nói không có hứng thú, Vệ Thành Trạch đột nhiên mở miệng, ''Nhân vật chính?''

 【Đúng đúng đúng! Chính là nhân vật chính! Nhiệm vụ chính là đoạt số phận của nhân vật chính!

Thấy thái độ của Vệ Thành Trạch có sự thay đổi, 5438 vội vàng đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng, sợ mình giải thích chậm, làm cho Vệ Thành Trạch đuổi nó đi.

Trầm mặc một lát, Vệ Thành Trạch bỗng nhiên nở nụ cười.

Xuyên qua thời không, cùng với số mệnh chi tử của thế giới này là địch, cướp đi số phận vốn dĩ thuộc về hắn ta -- nghe rât có ý nghĩa, không phải sao?

Cơn mưa lạnh như băng đập vào người, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng biến mất, Vệ Thành Trạch gục đầu xuống, nhìn người đang nằm dưới đất.

Đó là một thiếu niên còn rất nhỏ tuổi, có chút tuấn mỹ, làm cho người ta vừa nhìn liền không khỏi sinh ra hảo cảm. 

--Vệ Tử An.

Số mệnh chi tử của thế giới này, hoặc cũng có thể gọi là -- nhân vật chính.

Người này lúc trước bị Vệ gia gọi là ''Phế vật vô dụng nhất trong lịch sử'', nhận hết tất cả khi dễ của con trai trưởng, tại thảm án diệt môn của Vệ gia may mắn sống sót, mà không lâu sau, cậu nhờ số phận đưa đẩy mà bái nhập tiên môn, tu vi đột nhiên tăng mạnh, trở thành thiên tài tu tiên bậc nhất, sau đó là một đường chém yêu ma, thu mỹ nhân, bước từng bước một trên con đường thành tiên, một đoạn thành tựu được người ta cực kỳ hâm mộ, truyền kỳ.

Mà giờ khắc này, người trong tương lai sẽ trở thành người được mọi người kính ngưỡng đang máu me đầy mặt quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt trống rỗng nhìn Vệ Thành Trạch. Thương thế của cậu so với Vệ Thành Trạch thì nặng hơn rất nhiều, nhúc nhích cánh tay dù chỉ một chút cũng không được, bộ dạng mặt xám mày tro, một chút cũng không nhìn ra sự uy phong trong tương lai.

Thật nhanh xem xong cuộc đời của Vệ Tử An, trong lòng Vệ Thành Trạch sinh ra vài phần không vui cùng khó hiểu. Rõ ràng hai người đều có những việc xảy ra giống nhau, nhưng Vệ Tử An lại được gọi là nhân vật chính, được người người ca tụng, còn hắn lại là nhân vật phản diện bị người hô đánh hô giết. Dựa vào cái gì?

Liếc mắt một cái nhìn thiếu niên trên đất, Vệ Thành Trạch đột nhiên đá một cái lên lưỡi dao đã bị gãy một nửa, bay thẳng đến cổ của thiếu niên. Lần này là muốn chứng thực thiếu niên này có thể chết ở chỗ này hay không.

【A a a a a a a kí chủ, ngươi điên rồi!! Đây chính là nhân vật chính của thế giới này a mau dừng tay     a a a!! Ngươi không muốn sống nữa à!!!! Ngay khi trong đầu vang lên tiếng hét chói tai, một đạo sấm sét từ không trung đánh xuống, cách nơi hai người đứng không xa, nháy mắt mặt đất nhiều thêm mấy cái hố sâu, mà có một khối đá nhỏ bị bắn lên bay nhanh về phía hai người, thẳng tắp đánh vào trên lưỡi dao kia, mạnh mẽ đem lưỡi dao kia bắn ngược trở về, đâm vào bả vai Vệ Thành Trạch -- nếu như không phải bởi vì âm thanh của 5438 dọa cho thân thể lệch đi thì có lẽ lưỡi dao mảnh kia không chừng sẽ xuyên-qua trái tim của hắn.

Đây chính là cái gọi là... số mệnh?

Rủ mắt đảo qua nửa lưỡi dao trên vai, trong mắt Vệ Thành Trạch hiện lên một tia hứng thú, ''Hoặc là... Nên gọi là ánh sánh nhân vật chính là thích hợp nhất nhỉ?''

【Kí chủ, so ngươi có thể bình thản mà suy nghĩ việc này a? 】5438 nhịn không được phun tào một câu, đối với suy nghĩ của kí chủ có chút không còn lời gì để nói, phải nói hắn vừa rồi chính là tự mình tìm đường chết a.

Không để ý đến sự bực tức của 5438, Vệ Thành Trạch cúi đầu nhìn về phía thiếu niên. Bởi vì hành động vừa rồi của Vệ Thành Trạch, cậu tựa hồ đã kinh hãi không nhỏ, giờ khắc khắc này cậu chính là suy nghĩ muốn từ dưới đất cố gắng đứng lên, nhưng mà thương thế trên người thực sự rất nghiêm trọng, không những không thành công mà còn hộc ra một ngụm máu, trực tiếp ngã xuống đất.

Mưa không ngừng rơi xuống, vết thương đã sớm tê dại, thân thể bởi vì nhiệt độ không còn mà run rẩy, Vệ Thành Trạch nhìn chằm chằm cơ thể mình trong chốc lát, đột nhiên khom lưng xuống, bắt lấy một cánh tay của đối phương, liền kéo đi về phía trước. Hắn một chút cũng không kiêng kị suy nghĩ của đối phương, cũng không cố gắng tránh đi những nơi có đá vụn, trong chốc lát, trên người thiếu niên lai có thêm mấy đạo vết thương, hơi có vẻ đáng thương.

Dựa theo tin tức trong đầu mà đi đến một sơn động, đem người trong tay ném qua một bên không để ý tới, Vệ Thành Trạch dựa vào trên vách núi đá để khôi phục một chút khí lực, dịch đến trong góc lấy ra một cái túi, cái túi không lớn nhưng trong đó lại có không ít thuốc trị thương, tuy rằng phẩm chất không được tính là quá tốt nhưng cũng có thể dùng trong các trường hợp khẩn cấp.

Trong đó có một cái bình nhỏ màu xanh có hoa văn có vẻ như là thứ không phải người bình thường có thể có được, Vệ Thành Trạch đem nó đặt ở trong tay vân vê, lộ ra một nụ cười hứng thú, đem nó đặt ở một bên.

Dùng thuốc trị trương còn lại băng bó tốt cho chính mình, sau đó tùy tiện nhặt hai thanh gỗ cố định cánh tay phải bị gãy, lại tìm một đống củi khô để đốt lửa, băt đầu xem xét tình huống trước mắt.

Hiện tại hắn đang ở trong một thân thể cũng được gọi là Vệ Thành Trạch, là Vệ gia bàng chi (mình không biết nó nghĩa là gì, huhu), thiên phú không hề kém, ngày thường đểu ỷ vào điểm này để bắt nạt Vệ Tử An, đáng tiếc chính là, vào ngày Vệ gia diệt môn hắn không thể sống sót, nếu không phải 5438 đem hắn nhét vào cơ thể này thì giờ phút này ''Vê Thành Trạch'' cũng chỉ là một thi thể lạnh như băng, mà Vệ Tử An sẽ trở thành người Vệ gia duy nhất sống sót.

-- Hoặc là nói, người ''bị'' sống sót?

Trên cái thế giới ngẫu nhiên gặp được này, chắc cũng không có ai tưởng tượng nhiều như vậy.

-------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đam này CP Phó An Diệp Phó An Diệp Phó An Diệp!! Không cần nghĩ sai!

Một trăm loại phương pháp tẩy trắng nhân vật phản diện



MỘT TRĂM LOẠI PHƯƠNG PHÁP TẨY TRẮNG 

NHÂN VẬT PHẢN DIỆN


Tác giả: Toái thanh Trần

Thể loại: Xuyên nhanh - Thoải mái - 1x1 - HE

Edit: Thiên Du

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng edit: Từ từ lết


Văn án


Bá đạo tổng tài Vệ Thành Trạch là nhân vật phản diện.

Nhưng kể từ khi hắn bị buộc định với một hệ thống thì hắn cảm thấy cuộc đời của mình đã có nhiều điều thay đổi không còn giống như lúc trước nữa.

Hệ thống: Tiếp cận nam chính, cướp đi số phận của hắn!

Vệ Thành Trạch: Được.

Hệ thống: Cướp đi tất cả của nam chính làm cho hắn không còn gì cả!

Vệ Thành Trạch: Được.

Hệ thống: Còn phải làm cho hắn tôn kính ngươi, sùng bái ngươi, yêu ngươi, đối với ngươi muốn dừng mà không dừng được!

Vệ Thành Trạch vừa mới giết cả nhà nam chính: Gì?

1. 1v1 cường cường, cp Phó An Diệp
2. Nam chính tam quan không bình thường
3. Đam này chủ thụ! chủ thụ! chủ thụ! Chuyện quan trọng phải nói ba lần

Đôi lời của chủ nhà:

  • Đây là lần đầu tiên mình edit nên còn nhiều sai sót. Mong mọi người thông cảm.
  • Truyện edit chưa có sự cho phép của tác giả nên mình mong mọi người không mang truyện ra khỏi đây.





Mục lục
1 - 2 - 3 - 4 -