Thứ Bảy, 4 tháng 3, 2017

MTLPPTTNVPD Chương 2

Một trăm loại phương pháp tẩy trắng nhân vật phản diện


Chương 2



Trong sơn động không được lớn lắm, ánh sáng mỏng manh không ngừng lay động.

Thiếu niên thân hình đơn bạc nằm trên đất, hai mắt nhắm nghiền, trên trán che đầy mồ hôi. Hai hàng lông mày nhăn lại, khuôn mặt ửng đỏ giống như đang gặp ác mộng, miệng không ngừng nói mê.

Vệ Tử An biết mình đang nằm mơ. Những tiếng khóc la cùng tiếng hét, giống như bị ngăn cách bởi một lớp màn mỏng, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ ràng. Ngọn lửa nóng rực quay cuồng, đem hết thảy mọi thứ cuốn vào, những khuôn mặt quen thuộc vặn vẹo dữ tợn, như ác quỷ hiện lên trên ngọn lửa. Cậu nghĩ muốn la hét, muốn chạy trốn, nhưng hai chân giống như bị dính chặt trên đất, không cách nào cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa kia liếm qua chân, từng chút một bao vây khắp cơ thể.

''Ngoan, đừng sợ.'' Không biết từ chỗ nào truyền đến thanh âm giống như dòng nước, dập tắt ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, tay bị người ôn nhu nắm chặt, nhiệt độ cơ thể của người kia từ chỗ chạm nhau truyền vào trong cơ thể, khó hiểu mà làm cho người ta an lòng, ''Tin tưởng ta, ngươi không có việc gì.''

Vệ Tử An mở choàng mắt, đập vào mắt chính là rêu xanh trên vách tường.

Sửng sốt một lúc lâu, Vệ Tử An mới hồi phục lại tinh thần. Cậu dựa vào vách động chậm rãi ngồi dậy, đau đớn từ vết thương trên người truyền đến làm cho cậu không khỏi phải hít vào một hơi. Cái áo đang được khoác trên người theo động tác của cậu mà trượt xuống, lộ ra thân thể đầy vết thương.

Miệng hai vết thương nghiêm trọng nhất đã được thoa thuốc, còn lại rất nhiều vết thương nhỏ cũng  đã được cẩn thận lau qua, Vệ Tử An ngẩn người, không biết làm sao, trong lòng đột nhiên yên ổn lại. Đem áo khoác lại trên người, Vệ Tử An tựa vào vách động, bắt đầu quan sát xung quanh.

Đây là một sơn động không lớn, có thể chứa được ba đến năm người. Cửa động bị một tảng đá to chặn lại, chỉ để lại một khe hở nhỏ, lộ ra ánh sáng ở bên ngoài. Trên tảng đá có rất nhiều dây leo màu xanh, cành lá xum xuê, cho dù bên ngoài có người đi qua cũng khó có thể phát hiện sơn động bí mật này -- điểm này,Vệ Tử An rất rõ ràng. Cậu đã trốn trong sơn động này vô số lần, nghe bên ngoài có người muốn làm nhục cậu, nhưng bởi vì không tìm thấy cậu mà tức đến khó thở chửi bới xung quanh.

Mỗi khi Vệ Tử An ủy khuất, hoặc là sau khi bị đánh, cậu đều sẽ trốn trong sơn động này, ở trong bóng tối một mình liếm láp vết thương.

Vệ gia là một thế gia tập võ, tuy đích chi và bàng chi có xảy ra tranh đấu, nhưng nói cho cùng, cuối cùng vẫn dựa vào thiên phú và năng lực để phân cao thấp. Mà Vệ Tử An là con trai trưởng của gia chủ Vệ gia, đã mười ba tuổi mà tâm pháp đơn giản nhất cũng không học được, dĩ nhiên bị coi là sự sỉ nhục của Vệ gia, ngay cả phụ thân của cậu cũng bởi vì việc này mà bị buộc tội, mặc dù không bị tước đi vị trí gia chủ nhưng cũng đem đến cho hắn không biết bao nhiêu là phiền toái. Ban đầu phụ thân còn cho Vệ Tử An một vẻ mặt ôn hòa, cũng dần dần không còn kiên nhẫn, vì thế Vệ Tử An ở Vệ gia càng ngày càng khổ sở.

Làm gì cũng bị quở trách, động một tí là bị đánh, bị đá, số lần ngày một nhiêu, dần dần, Vệ Tử An bị đánh cũng thành thói quen.

Không biết vì sao bây giờ lại nhớ lại những chuyện đó, Vệ Tử An không khỏi thở dài.

Ở giữa sơn động có một ngọn lửa, có thể bởi vì người nhóm lửa không quen mà giống như có thể tùy lúc mà bị dập tắt. Quần áo của Vệ Tử An được treo bên đống lửa, nước còn đang chảy xuống.

Ngay tại lúc Vệ Tử An đang nghĩ ai đã cứu mình, tảng đá ngăn ở cửa động hơi hơi chấn động,bị người chậm rãi dịch ra. Ánh sánh ngoài động chiếu vào, làm cho Vệ Tử An có chút khó chịu mà nheo mắt lại. Bởi vì ngược sáng nên cậu không thấy rõ bộ dáng của người đứng ở cửa động, nhưng nhìn thân hình đối phương thì có lẽ tuổi so với mình cũng không thấp hơn bao nhiêu.

Tựa hồ nhận ra ánh mắt của Vệ Tử An, động tác của người nọ dừng một chút, mở miệng nói, ''Tỉnh?''

Giọng nói có chút khàn, giống như âm thanh nghe được trong mơ.

Nhưng mà, khi Vệ Tử An thấy rõ diện mạo đối phương, lại không khỏi mà mở to hai mắt, trên mặt cũng xuất hiện thần sắc khiếp sợ: ''Vệ Thành Trạch?!'' Cậu mạnh mẽ đứng lên, vết thương trên người bởi vì động tác của cậu mà rách ra, làm cho áo khoác trên người cậu cũng dính một chút máu. Nhưng Vệ Tử An lại giống như không cảm thấy đau đớn, cả người đề phòng nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch -- cậu cũng không có quên, trước khi cậu ngất xỉu,  người này muôn giết chết cậu.

Vệ Thành Trạch dừng bước, ánh mắt nhìn qua vết thương trên người Vệ Tử An, bên môi hiện ra một tia cười lạnh: ''Nếu ta muốn giết ngươi, hiện tại ngươi còn có thể sống sót?'' Nói xong, dường như không kiên nhẫn nói thêm điều gì với Vệ Tử An, đem đồ vật trong tay ném qua cho cậu, sau đó ngồi xuống bên cạnh cửa động. không nói chuyện tiếp.

Theo bản năng tiếp được đồ vật mà Vệ Thành Trạch ném qua, Vệ Tử An cúi đầu nhìn, phát hiện đó là một cái lá đang đựng trái cây, không nhiều lắm nhưng mà cũng rất lộn xộn, hiển nhiên là phí không ít sức lực mới có thể tìm thấy được. Nhìn trái cây trong tay, chân mày Vệ Tử An cau lại, không biết Vệ Thành Trạch có ý gì.

Cậu và Vệ Thành Trạch cũng không thể nói là quen biết, chỉ có mấy lần chạm mặt, đối phương bày ra bộ dáng cao cao tại thượng sai cậu làm này làm kia, giống như làm như vậy có thể làm cho người khác thấy hắn thông minh hơn người.

''Nếu lo lắng ta hạ độc, ngươi có thể không ăn.'' Một lúc lâu mà không nghe thấy động tĩnh, Vệ Thành Trạch lành lùng mà nói một câu. Cau mày nhìn qua hướng hắn, Vệ Tử An không khỏi sửng sốt. Đến bây giờ Vệ Tử An mới phát hiện, trên người Vệ Thành Trạch chỉ mặc một cái áo lót màu trắng còn chưa khô ráo.

Mới vào đầu thu, vào buổi trưa nhiệt độ cao đến mức có thể nướng chính người, nhưng mà ban đêm lại lạnh đến mức làm cho người ta kinh hãi.

Cúi đầu nhìn cái áo đang khoác trên người mình, mày Vệ Tử An còn nhăn chặt hơn. Cậu thả lỏng thân thể đang buộc chặt,cũng học Vệ Thành Trạch dựa vào trên vách động ngồi xuống, do dự nửa ngày, rốt cục vẫn không nhịn được mà mở miệng: ''Ngươi... Vì sao lại biết nơi này?''

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét